Cây hẹ nước, bồn bồn, rau ngổ mọc ngàn nơi trên mảnh đất miền Tây, từng bị coi là loài cỏ dại, nay được “tiến tới một bước”, trở thành đặc sản mà bất cứ du khách nào cũng muốn thưởng thức. Thích đến đây. Hãy cùng khám phá xem đâu là 3 “cần sa” đặc sản đã được trao cho không ai khác!
1. Nước lá hẹ
Người dân miền Tây gọi cây hẹ nước là món quà của ông trời, bởi vào mùa nào cây cũng tự sinh trưởng, không ai phải chăm sóc. Từ tháng 8 đến tháng 10 âm lịch, sau vài cơn mưa đầu mùa, hẹ vươn mình giữa cánh đồng ngập nước.
Không ai biết lá hẹ có từ đâu và không phải ở miền Tây nước nào cũng lên. Vùng Đồng Tháp Mười, Sóc Trăng, Bạc Liêu có lẽ là vùng trồng hẹ nhiều nhất.


Hẹ nước lúc thu hoạch dài khoảng 5-6 tấc, mặt lá hơi rộng hơn lá hành, thân mỏng như dây đàn và mọc thành chùm. Vì là rễ chùm mọc ở ruộng nên rất dễ nhổ. Tuy nhiên, khi thu hoạch, người dân nơi đây phải ngâm nước và rất khéo léo để tránh nước đục cũng như làm dập những luống hẹ chưa thu hái được.
Sau khi thu hoạch, người ta thường cắt rễ và sơ chế ngay sau đó bán cho các mối để đảm bảo độ tươi ngon của lá hẹ.




Nước lá hẹ xốp, giòn, có mùi thơm thanh đặc trưng. Ngày nay, hẹ nước đã trở thành một đặc sản độc đáo của miền Tây. Người thành thị mê nước hẹ vì loại rau sạch, ăn mát mà vị đậm đà. Hẹ nhúng lẩu mắm, hẹ kho tộ, cá kho tộ… Bữa cơm miền Tây mùa nước nổi mà thiếu bông hẹ thì thiếu nửa nỗi nhớ.
2. Bồn tắm
Nếu cây hẹ nước chỉ xuất hiện vào mùa nước nổi thì cây bồn bồn ở lại với người dân miền Tây sông nước quanh năm, nhưng lại phát triển nhiều và tốt nhất vào mùa mưa từ tháng 6 đến tháng 11 hàng năm.
Củ kiệu thuộc họ sậy, ưa nước phèn, sống trên mặt nước như rau muống. Thân dài mảnh, gốc màu trắng, phiến lá dài như lá sả. Cây hình ống mọc dễ dàng, cứ như trẻ con nhà quê, huống chi lớn lên, không cần chăm sóc cầu kỳ.




Tép Tu là một món ăn rất tốt cho sức khỏe, được chế biến và kết hợp với nhiều nguyên liệu khác tạo nên món đặc sản làm say lòng du khách. Có lẽ do sức tiêu thụ bồn bồn ngày càng nhiều nên thay vì mọc hoang như trước, người dân một số nơi đã chuyển đổi sản xuất sang trồng bồn bồn.




Củ sau khi thu hoạch chỉ giữ lại phần lõi non màu trắng ở phần gốc. Bạn đã thưởng thức món salad bồn tắm chưa? Hay bồn bồn xào mắm tôm? Bồn bồn ngâm chua ngọt, lẩu bồn bồn, canh bồn bồn… Nếu chưa thưởng thức những món ngon này thì với ẩm thực miền Tây vẫn còn nhiều thiếu sót!
3. Ăn năn
Ở miền Tây có hai loại linh chi là cây bìm bịp (có nơi gọi là búp) và cây kim ngân (còn gọi là cỏ rei), là một loại cỏ dại mọc hoang ở bờ ruộng, bờ mương. Ngày nay, chúng không mọc hoang nữa mà đã trở thành một trong những món ăn đặc sản hái ra tiền của người dân địa phương, nổi tiếng nhất là món nhum.


Sám hối thuộc họ cói. Giống bồn bồn mọc quanh năm nhưng nhiều nhất vào mùa mưa. Ngon nhất là những cây vừa trồi lên khỏi mặt nước khoảng một gang tay, lúc này thân mềm, mọng nước. Người ta khéo léo tách lớp vỏ già bên ngoài, chỉ giữ lại phần thân trắng bên trong để chế biến.


Cây thường được dùng làm rau ăn kèm với các món lẩu, canh cá, canh cua. Dân dã hơn thì chỉ cần gọt vỏ ăn những cọng non tươi là thích thú với vị thanh thanh, mát lạnh, giòn giòn mà vui cả buổi chiều.
Có thể chế biến nhiều món, ăn sống chấm với nước mắm kho gừng hoặc xào tôm, làm bánh xèo, nhúng lẩu, làm dưa chua, làm gỏi … Món nào cũng ngon và cực kỳ ngon.


Và, chỉ với những loài cây dân dã ấy, nhưng xứ sở sông nước miền Tây đã níu chân không biết bao nhiêu du khách. Hẹ nước, bồn bồn, giàn phơi… cứ thế lớn lên, lớn mạnh như người miền Tây hào sảng, không toan tính.
Nếu có ý định đến miền Tây, nhất định bạn nên thử những món đặc sản cỏ lau này nhé!
Miền Tây còn nhiều điều thú vị nữa đang chờ bạn khám phá:
Hãy theo dõi phuotbuimỗi ngày để nhận được nhiều thông tin thú vị cho cuộc sống bạn nhé!